http://www.tintuchangngay.org/2012/11/toi-thay-gi-va-nghe-uoc-gi-o-sai-gon-va.html
Tác giả bài viết nói rằng bài viết ghi
lại "những điều vụn vặt mắt thấy tận nơi, tai nghe tận chỗ - ghi lại
một cách trung thực... Tất nhiên kinh tế xã hội của VN còn nhiều bất cập cần sửa đổi,
sự chênh lệch giàu nghèo vẫn còn quá lớn. Nhưng ở đâu cũng vậy cả thôi
đó là chuyện cần phải giải quyết, kể cả ở Mỹ cũng vậy.
Lời người viết:
Đây không phải là một phóng sự hay một bài nghiên
cứu xã hội với những phương pháp khoa học của nó - mà chỉ là những điều
vụn vặt mắt thấy tận nơi, tai nghe tận chỗ - ghi lại một cách trung
thực.
Tôi thấy bộ mặt Saigòn đổi mới với: Những khách sạn 5 sao, 4 sao lộng
lẫy. Đổi mới với những nhà hàng “ vĩ đại “ trên các tuyến đường du
lịch. Với những trung tâm “thư giản” sang trọng, quý phái cở câu lạc bộ
Lan Anh. Với những vũ trường cực kỳ tráng lệ như vũ trường New Century
Hà Nội. Với những trường Trung học tư thục mang tên Mỹ, giáo sư Mỹ,
chương trình học của Mỹ, giảng dạy bằng tiếng Mỹ- học sinh phải trả học
phí bằng tiền Mỹ - 1,000 US$ đến 1,500 US$ /tháng. (Giai cấp nào đủ sức
trả học phí nầy cho con? )
Tôi cũng hiểu rằng các nơi nầy là nơi ăn chơi của vương tôn công tử
“đỏ”, các nhà giàu mới - thân nhân các quyền lực đỏ đứng đàng sau, các
quan chức đỏ đô la đầy túi. Họ đến đây để “thư giản”, uống rượu, đánh
bạc, cá độ và tìm gái.
Uống chơi vài chai rượu ngoại VSOP, XO là chuyện thường. Mỗi đêm có thể
tiêu hàng ngàn đô la Mỹ cũng không phải là điều lạ. Trong khi lương
tháng của một thầy giáo Trung học trường công không đủ để trả một chai
rượu XO. Vụ cá độ hàng triệu US$ đã bị phanh phui. là một thí dụ cụ thể.
Vũ trường New Century bị Công an đến giải tán vì các công tử và tiểu
thư con các quan chức lớn nhảy đã rồi… “ lắc” suốt đêm.Để vài hôm sau -
đâu lại cũng vào đó…
Tôi cũng thấy Sàigòn- người, xe và phố xá dầy đặc, nghẹt thở - vài tòa
cao ốc mọc lên vô trật tự - ở xa xa, có cái trông giống như chiếc hộp
quẹt. nhà cửa mặt tiền hầu hết đều lên lầu nhiều tầng. Kiến trúc hiện
đại. Vật liệu nhập cảng đắc tiền. Nhà trong hẻm - phần lớn cũng lên
nhiều tầng cao nghệu. Có nhiều khu xây cất bừa bãi, nhô ra thụt vào như
những chiếc răng lòi sỉ vô duyên. , lấn chiếm ngang ngược đất công hoặc
lề đường…
Tôi thấy Sàigòn bị ô nhiểm trầm trọng với hằng triệu tiếng động cơ,
ngày đêm đinh tai nhức óc và 5.000.000 chiếc Honda - phun khói mịt mù -
chưa kể đến xe hơi ???
|
|
Và hệ thống cống rãnh lạc hậu. mỗi khi trời mưa lớn - nước rút không
kịp, ứ đọng tràn ngập nhà cửa. Hệ thống đổ rác còn lạc hậu. không đáp
ứng nổi nhu cầu thải rác của 10.000.000 dân nhung nhúc như kiến. Sàigòn
đầy dẫy những hàng ngoại do công ty ngoại quốc sản xuất tại chỗ, hàng
lậu của Trung quốc tràn vào vô số kể. Máu kinh tế Việt Nam bị loảng ra.
Nhưng chế độ xã nghĩa im thin thít chịu trận, không dám một lời phản
kháng. Một chiếc xe Honda nhãn hiệu Trung quốc giá khoản chừng 1,200 đô
la Mỹ, chưa kể hàng Trung quốc lậu thuế, rẻ mạt. Thuốc lá và bia - bia
nội, bia ngoại - có đủ. Nhậu và hút là 2 cái mốt bình dân thời thượng
nhất ở Sàigòn. Đảng viên, cán bộ - giai cấp thống trị -"Nhậu". Già nhậu,
trẻ nhậu… con nít cũng tập tành nhậu. Hút thì khỏi nói. Giai cấp cán
bộ răng đen mã tấu bây giờ là giai cấp nắm quyền thống trị - đã lột xác
- không còn quấn thuốc rê, bập bập phà khói mịt mù nữa - mà lúc nào
cũng lấp ló một gói 3 con 5, Craven A, trong túi. Lãnh đạo hút, cán bộ
hút, dân chúng hút - thậm chí con nít 9, 10 tuổi ở đồng quê cũng phì
phà điếu thuốc một cách khoái trá. Các hãng bia và thuốc lá ngoại quốc
đã tìm được một thị trường tiêu thụ béo bở. Cán bộ lớn cũng âu phục cà
vạt hẳn hoi, xe hơi bóng loáng. nhưng bộ răng hô, mái tóc bạc thếch, và
nước da mông mốc, cũng không dấu được nét thô kệch của một anh nhà quê
mới lên Tỉnh.
Tôi còn thấy Sàigòn với hiện tượng “tiếm công vi tư” lộng hành, ngang
ngược của Công an đến độ dân chúng quen thuộc, xem là một chuyện đương
nhiên như chuyện hối lộ đã trở thành cái lệ bất thành văn trong chế độ
xã nghĩa. Chiếm đoạt một nửa công viên, xây nhà gạch dùng làm quán cà
phê. Chưa thỏa mãn - ban đêm còn dọn thêm bàn ghế trên sân cỏ của phần
công viên còn lại và thắp đèn màu trên mấy chậu kiểng cho thêm thơ mộng.
Ông chủ bự nầy chắc chắc không phải là dân thường. Ông lớn nầy xem
công viên như đất nhà của ông vậy. Ai có dịp đi ngang qua mũi tàu - nơi
gặp gỡ của 2 đường Nguyễn Trải và Lê Lai cũ, ngang hông nhà thờ Huyện
Sĩ - thì rõ.
|
|
Còn nhiều, rất nhiều chuyện lộng hành chiếm đất công, lấn lề đường nhan
nhãn ở khắp Saigòn. Chỉ đưa ra vài thí dụ cụ thể: Một công thự tại
vườn Tao đàn (có lẽ là nhà cấp cho viên Giám đốc Công viên Tao đàn) -
mặt tiền ngó vào trong - mặt hậu nhìn ra phía đường Nguyễn Du (Taberd
cũ) - bên có màn trổ cửa mặt sau nhà, xây thêm phía sau thành 2 căn phố
thương mại mặt tiền ngó ra đường Nguyễn Du, trị giá mỗi căn, nhiều trăm
ngàn Mỹ kim - ngon ơ ! Tương tự như vậy - ở góc đường Thành Thái và
Cộng Hoà cũ, trước sân nhà của ông Hiệu Trưởng trường Quốc gia Sư Phạm
trước 75 - phố thương mại, quán xá la liệt chiếm mất mặt tiền. Ngang
ngược và lộng hành nhất là 2 căn phố thương mại bên hông trường Trương
minh Ký, đường Trần hưng Đạo, chễm chệ xây lên ngay bên góc phải sân
trường như thách đố dân chúng. Còn trên lề đường khá rộng trước câu lạc
bộ CSS cũ, bây giờ là câu lạc bộ Lao động - nhiều gian hàng thương mại
bán quần áo, giày vớ thể thao, buôn bán ầm ĩ, náo nhiệt suốt ngày.
Công an chiếm đất công, xây nhà tư. Công viên, lề đường trước nhà dân
là đất riêng của Công An. Công an sử dụng làm chỗ gửi xe, bịt kín cả
lối đi vào nhà. Không ai dám hó hé.
Im lặng là an toàn. Thưa gửi là dại dột. Mà thưa với ai? Tất nhiên là
phải thưa với công an. Không lẽ công an xử công an? Tướng CS Trần Độ
phản ảnh còn rõ rệt hơn :
“Xã hội Việt Nam ngày nay là một xã hội vô pháp luật mà phần đầu tiên
gây ra là Đảng . Không thể nào chống tham nhũng được vì nếu Đảng chống
tham nhũng thì Đảng chống lại Đảng sao? “ (Nhật ký “Rồng Rắn” của Trần
Độ).
Nón cối, nón tai bèo, dép râu, áo chemise xùng xình bỏ ngoài chiếc quần
màu cứt ngựa của người cán bộ CS ngơ ngác khi mới vào Sàigòn - đã biến
mất.Cũng không còn thấy những chiếc áo dài tha thướt của những cô gái
đi dạo phố ngày cuối tuần trên các đại lộ Lê Lợi, Lê thánh Tôn, Tự do
những ngày trước 75 nữa. Thay vào đó là một đội ngũ phụ nữ - mũi và
miệng bịt kín bằng “khẩu trang”, găng tay dài đến cùi chỏ, cỡi mô tô
chạy như bay trên đường phố.
Tôi còn thấy những người nghèo khổ chở trên chiếc xe thồ, những thùng
carton và bao túi Nylông, chồng chất lên nhau cao ngất như sắp đổ
xuống… Những bà cụ già, những cậu bé tuổi đáng được ngồi ở ghế nhà
trường, những anh phế binh cụt tay, cụt chưn, lê lết trên một miếng ván
gỗ … đi bán vé số (một cách ăn xin trá hình)
Tôi còn thấy những người nghèo khổ chở trên chiếc xe thồ, những thùng
carton và bao túi Nylông, chồng chất lên nhau cao ngất như sắp đổ xuống…
Những bà cụ già, những cậu bé tuổi đáng được ngồi ở ghế nhà trường,
những anh phế binh cụt tay, cụt chưn, lê lết trên một miếng ván gỗ … đi
bán vé số (một cách ăn xin trá hình)
Bộ mặt Sàigòn “đổi mới” bằng những khách sạn lộng lẫy, những câu lạc bộ
thời thượng, những phố xá thương mại sang trọng, những hiệu kim hoàn
lóng lánh kim cương, những nhà hàng ăn vĩ đại, những vũ trường cực kỳ
tráng lệ, những biệt thự đồ sộ nguy nga mới xây bằng vật liệu ngoại đắt
tiền. trang trí cây cảnh như một mảng vườn Thượng uyển của vua chúa ngày
xưa, những xe hơi bóng loáng nhởn nhơ trên đường phố - Nhiều người chóa
mắt. choáng váng, cho là “Việt Nam bây giờ tiến bộ quá”.
Riêng Phó thường dân tôi tự nghĩ : Như vậy có phải là tiến bộ không ? Sự
tiến bộ của một nước cần phải nhìn về nhiều mặt : Mặt y tế và giáo dục,
mặt đời sống vật chất và tinh thần của dân chúng. Lợi tức đầu người của
Việt Nam - theo thống kê của báo The Economist - bằng: 800 US$ năm 2011
(Hà Nội bốc lên 1,000 US$, Chỉ hơn Lào và Cambodia chút đỉnh. So với
các nước láng giềng: Thái Lan: 3.500 US$ - Phi luật Tân: 2.000 US$ - Nam
Dương: 1.160.US$. Tân gia Ba 30.000 US$. (The Economist World, năm 2011
- p. 158, 176, 238)
Việt Nam còn lẹt đẹt đàng sau rất xa. Và trước bộ mặt thay đổi choáng
ngợp nầy - nếu đặt câu hỏi: Ai là chủ nhân của những xe hơi, khách sạn-
vũ trường, những thương hiệu lớn, những biệt thự lộng lẫy kia? - Thì câu
trả lời không sợ sai lầm là của cán bộ đảng viên (tại chức hoặc giải
ngũ) hoặc con cháu thân nhân của họ. Và ở thôn quê - Giai cấp giàu có
bây giờ là ai ? Giai cấp địa chủ là ai ? Có phải do của cải của ông cha
để lại hay do sự kinh doanh tự do, mua bán làm ăn mà có ???
HIỆN TƯỢNG NGƯỜI BẮC XA HỘI CHỦ NGHĨA CHIẾM HỮU TOÀN BỘ PHỐ XÁ THƯƠNG
MẠI QUAN TRỌNG Ở SÀIGÒN - KHỐNG CHẾ MỌI LÃNH VỰC TRỌNG YẾU Ở MIỀN NAM.
Cho dù núp dưới cái hào quang chiến thắng “đánh Tây, đuổi Mỹ” - cho dù
che giấu, lấp liếm, giải thích thế nào chăng nữa - Thì dân miền Nam (gồm
cả Nam lẫn Bắc theo chế độ Tự Do) vẫn thấy một sự thật. Sự thật đó là
người Bắc XHCN tràn ngập, chiếm hữu toàn bộ phố xá thương mại trọng yếu
của Sàigòn. Làm sao nói khác được khi đi một vòng quanh Sàigòn. Và các
khu phố sầm uất nhất, vào những hiệu buôn lớn để mua hàng hay hỏi han
chuyện trò thì thấy toàn là người Bắc Cộng sản - Từ cô bán hàng đến bà
chủ ngồi phía trong - Cũng toàn là người của xã hội chủ nghĩa miền Bắc.
Các tiệm buôn lớn trước 75- như các tiệm vàng Nguyễn thế Tài, Nguyễn thế
Năng, Pharmacie Trang Hai, tiệm Émile Bodin của bầu Yên, nhà hàng Bồng
Lai, Thanh Thế, Nguyễn văn Đắc, Phạm thị Trước. Hiện nay, một số đã đổi
bảng hiệu hoặc xây cất lại. nhưng đều do người miền Bắc XHCN làm chủ.
Các cơ sở khác như nhà hàng ăn lớn, tiệm phở, công ty thương nghiệp,
dịch vụ lớn, những tiệm buôn bán đồ nhập cảng v. v. cũng đều do người
Bắc XHCN chiếm giữ. Tuy không có con số thống kê chính xác nhưng tự mình
đi đếm hàng trăm tiệm buôn sang trọng quanh các khu phố lớn ở Sàigòn
thì khám phá ra được chủ nhân là người Bắc XHCN (Tất nhiên là vợ con,
thân nhân cán bộ lớn). Những gái Bắc XHCN bán hàng là con cháu của chủ
nhân người Bắc CS (do các cô tự nói ra). Các cô chiêu đãi viên trên phi
cơ VNHK đều là người Bắc thân nhân hay con cháu cán bộ - dĩ nhiên - vẻ
mặt lạnh lùng, hách dịch với người Việt Nam và khúm núm lịch sự với
khách ngoại quốc. Cán bộ, công nhân viên trọng yếu - Cũng đều là người
Bắc - Trừ một số cán bộ gốc miền Nam ra Bắc tập kết - theo đoàn quân
viễn chinh vào đánh chiếm miền Nam - Thì cũng kể họ là người XHCN miền
Bắc cả.
Hệ thống quyền lực từ trên đến dưới - Từ Trung ương đến địa phương - Từ
Tỉnh thành đến quận lỵ, thị trấn, làng xã gần - đều do đảng viên người
miền Bắc XHCN - nắm giữ. Những công Ty dịch vụ có tầm cỡ, những công Ty
thương mại sản xuất lớn - điển hình là một công Ty vận tải và du lịch có
đến 10,000 xe hơi đủ loại, chủ nhân cũng là người Bắc XHCN. Từ chính
trị đến văn hóa, từ giáo dục đến truyền thông, từ nhà cầm quyền cai trị
đến chủ nhân cơ sở thương mại, sản xuất - Cũng là do người miền Bắc XHCN
nắm giữ.
Đó là sự thật trước mắt ai cũng thấy. Còn những vàng bạc, kim cương, đô
la, tài sản tịch thu, chiếm đoạt được trong các cuộc đánh tư sản, cải
tạo công thương nghiệp - nhà cửa của tù cải tạo, của dân bị đuổi đi kinh
tế mới, những tấn vàng của VNCH để lại, những lượng vàng thu được từ
những người vượt biên bán chánh thức - tài sản những người thuộc diện tư
sản - toàn bộ tài sản nầy từ Saigòn đến các Tỉnh miền Trung, miền Nam -
được đem đi đâu? - Không ai biết.
Thông thường - những của cải nầy phải được sung vào công quỷ - để làm
việc công ích như các ông cộng sản thường rêu rao bằng những mỹ từ đẹp
đẻ. Thế nhưng - sự thật trước nhất - là các ông đem chia chác nhau. Chia
nhau một cách hợp hiến và hợp pháp theo Luật pháp XHCN (Đọc Đất
đai-Nguồn sống và Hiểm Họa của Tiến sĩ Nguyễn thanh Giang). Ông lớn lấy
tài sản lớn. Ông nhỏ - nhà cửa nhỏ. Có ông cán bộ trung cấp chiếm hữu
đến 4, 5 căn nhà. Ở không hết… đem cho công Ty ngoại quốc thuê. Điều phổ
biến nhất là các ông cán bộ nầy - vì lo sợ cái gì đó - bèn đem “ bán
non” những căn nhà đó lấy tiền bỏ túi trước. Một căn nhà của một viên
chức tù cải tạo đã sang tay đến 3 đời chủ. Nhà cửa thuộc diện tù cải tạo
là dứt khoát phải tịch thu - không ngoại lệ. Những trường hợp con ruột
có hộ khẩu chánh thức còn được phép ở lại - là những biện pháp vá víu.
Chủ quyền căn nhà nầy là Nhà nước XHCN.
Không chỉ có những người thuộc diện cải tạo công thương nghiệp, tù cải
tạo, vượt biên mà người dân thường có nhà cửa phố xá đều bị “ giải
phóng” ra khỏi nhà bằng nhiều chánh sách: Đuổi đi kinh tế mới, dụ vào
hợp tác xã tiểu công nghiệp, mượn nhà làm trụ sở, cho cán bộ vào ở chung
(chủ nhà chịu không nổi… phải bỏ đi), đổi tiền để vô sản hoá người dân,
khiến họ bắt buộc phải bán tất cả những gì có thể bán để mua gạo ăn,
cuối cùng chịu không nổi, phải bán nhà với giá rẻ bỏ, để vô hẻm ở, ra
ngoại ô hoặc về quê… Cán bộ hoặc thân nhân cán bộ miền Bắc XHCN tràn vào
“mua” nhà Saigòn với giá gần như cho không… và bây giờ là chủ những căn
nhà mặt tiền ở Saigòn.
Mang xe tăng T. 54, cà nông Liên xô, AK Trung cộng, đẩy hàng hàng lớp
lớp thiếu niên “xẻ dọc Trường Sơn” bằng máu, nước mắt và xác chết… vào
xâm chiếm miền Nam. Chiêu bài là “giải phóng” nhân dân miền Nam - nhưng
sự thật khó chối cãi được - là vào để chiếm đoạt tài sản, đất đai, của
cải, đuổi dân Saigòn (gồm cả người Nam lẫn Bắc theo chế độ Tự Do) ra
khỏi Thủ Đô bằng nhiều chánh sách khác nhau - để bây giờ chính các ông
đã trở thành những nhà tư bản đỏ triệu phú, tỉ phú đô la, vàng bạc kim
cương đầy túi - những ông chủ công Ty có tầm vóc, những địa chủ đầy
quyền lực. Trương mục ở nước ngoài đầy nhóc đô la. Con cái du học ngoại
quốc. (Trường hợp con Thủ Tướng CS Nguyễn tấn Dũng đang du học Mỹ là
trường hợp điển hình). Như vậy hành vi nầy gọi là gì? Trong những lúc
canh tàn rượu tỉnh - một mình đối diện với lương tâm thuần lương của
mình - các ông tự gọi mình đi.
Đến thời “mở cửa” - cơ hội hốt tiền còn nhiều hơn gấp bội. Tư bản ngoại
quốc ồ ạt đầu tư, khai thác dầu khí, thâu đô la Việt kiều về thăm quê
hương - đô la khách du lịch ngoại quốc, bán đất cho Công Ty ngoại quốc
xây cất cơ xưởng, cấp giấy phép các công Ty ngoại quốc, các dịch vụ đấu
thầu xây cất cầu cống, làm đuờng xá, xây cất đại công tác. Những món nợ
kếch xù từ Ngân hàng thế giới, từ quỹ tiền tệ quốc tế - những món nợ trả
đến mấy đời con cháu cũng chưa dứt.
Những đại công tác nầy mặc sức mà ăn, no bóc ké. Nhiều công trình vừa
xây cất xong đã muốn sụp xuống vì nạn ăn bớt vật liệu. Một thí dụ điển
hình: Một bệnh viện gần chợ “cua” Long Hồ - quê hương của Phạm Hùng -
nước vôi còn chưa ráo đã muốn sụp. Hiện đóng cửa không sử dụng được.
Hiện tượng người Bắc XHCN khống chế toàn bộ, làm chủ nhân ông mọi lãnh
vực, chiếm hữu nhà cửa, phố xá thương mại ở những khu thương mại quan
trọng nhất - là một sự thật không thể chối bỏ. Cán bộ lớn đã trở thành
những nhà tài phiệt đầy quyền lực - những ông chủ lớn giàu có nhất lịch
sử. Trong khi dân chúng miền quê - nhất là miền Nam - ngày càng nghèo
khổ, thất nghiệp kinh niên. Khoảng cách giàu nghèo càng lớn - đời sống
cán bộ và dân chúng càng ngày cách biệt. Giàu thì giàu quá sức. Nghèo
thì nghèo cùng cực.
Nhà văn - bác sĩ Hoàng Chính - gọi thời kỳ sau 75 là thời “Bắc thuộc”:-
“Năm Bắc thuộc thứ 2: Lưu vong tại quê nhà trong cái đói lạnh.- Năm Bắc
thuộc thứ 6: Cầu cho em nhỏ 10 tuổi đầu đủ cơm ăn giữa bầy thú hát điên
cuồng chuyện thù oán.- Năm Bắc thuộc thứ 12: Trong ngục thất quê hương
ấy, có những bộ xương thôi tập khóc cười. “Miền Bắc XHCN đem quân xâm
chiếm miền Nam để khống chế nơi đó bằng sự đô hộ hà khắc và tinh vi.
Phó Thường Dân