Mấy năm gần đây cái gì đáng sợ
đều có nguy cơ tăng cao. Lạm phát tăng cùng với giá điện giá xăng dầu
tăng; tắc đường tăng cùng với nạn mãi lộ tăng, tai nạn giao thông tăng;
ốm đau bệnh tật tăng cùng với thiếu y đức, thiếu giường bệnh tăng; bệnh
thành tích trong giáo dục tăng cùng với học sinh bỏ học tăng… ôi vân vân
tăng. Có một thứ đáng sợ nhất, nghe nói đến ai cũng rùng mình, đó là
tội phạm đang tăng khủng khiếp. Chỉ trong năm 2011 đã có 75 ngàn vụ phạm
tội các loại, nghe mà thất kinh.
Tình hình nguy cấp đến nỗi Bộ
Chính trị phải ra một chỉ thị “Tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với
công tác phòng, chống tội phạm trong tình hình mới” và lập một ban chỉ
đạo do phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc làm trưởng ban. Phó thủ tướng
nhấn mạnh: “nếu ở đâu tội phạm gia tăng thì phải xem xét vai trò trách
nhiệm của lãnh đạo địa phương, bí thư, chủ tịch phải chịu trách nhiệm
trước dân.” Rất hay, rất rõ ràng và thẳng thắn.
Việc qui trách nhiệm như vậy là
để bỏ đi cái thói hễ có sự gì không hay lãnh đạo đều một mực kêu ca
“người dân không có ý thức”. Chỉ có dân sai chứ lãnh đạo không sai. Hơn
nữa, Phó thủ tướng cũng chỉ ra rằng “Băng nhóm xã hội đen hay tội phạm
có tổ chức hoạt động thì thường có người bao che, cán bộ địa bàn bị
tranh thủ, bị lợi dụng, tiếp tay cho tội phạm.” Đó là lý do vì sao tội
phạm thả sức hoành hành, nếu được bảo kê của “ cán bộ địa bàn” sẽ không
ai làm được gì tốt. Qui trách nhiệm như vậy kể như bắt đúng bệnh rồi đó.
Nhưng bắt đúng bệnh liệu có trị
được bệnh không? Bởi vì tội phạm ngày nay liên quan rất chặt với tham
nhũng, hoạt động của chúng cùng địa bàn, cùng đối tượng mà tham nhũng
hoạt động.Thứ trưởng Bộ Công an Phạm Quý Ngọ cho biết “nổi lên hàng loạt
vụ án trong lĩnh vực tài chính, ngân hàng, ngoại hối, lừa đảo tín dụng
đen lớn. Hành vi phạm tội chủ yếu là lợi dụng chính sách hỗ trợ kích cầu
của Chính phủ, chính sách hỗ trợ mua nông sản xuất khẩu để làm giả hợp
đồng kinh tế, thông đồng cán bộ thoái hóa biến chất trong ngân hàng để
rút tiền hoặc lập khống dự án, dùng cổ phiếu giả, giấy tờ giả để thế
chấp vay tiền rồi chiếm đoạt…”. Như vậy loại tội phạm này từ tham nhũng
mà ra, chúng là con đẻ của tham nhũng.
Để chống tham nhũng ta cũng qui
trách nhiệm rất rõ ràng cho cán bộ địa phương, bằng cách giao cho chủ
tịch tỉnh làm trưởng ban chống tham nhũng. Trong khi nạn tham nhũng đang
hoành hành, từ đại nạn lên quốc nạn, nhưng chưa thấy ông trưởng ban
chống tham nhũng nào bị kỉ luật cả. Đã thế việc “phát hiện” các vụ tham
nhũng ngày càng ít đi. Nhiều địa phương trong nhiều năm không “phát
hiện” được vụ tham nhũng nào(!) Không chống được ông bố tham làm sao
chống được ông con tội phạm? Sợ rằng sau khi qui trách nhiệm cho bí
thư, chủ tịch “các địa bàn” thì cũng như báo cáo chống tham nhũng, báo
cáo tội phạm trên “ các địa bàn” bỗng nhiên giảm đi nhanh chóng, trong
khi thực tế hoàn toàn ngược lại.
Vả chăng phòng chống tội phạm đâu
chỉ trách nhiệm của bí thư, chủ tịch “ các địa bàn”, ngành dọc có an
ninh và quốc phòng, ngành ngang có Hội phụ nữ, Đoàn thanh niên, Bộ giáo
dục.v.v Liệu có kỉ luật được không mấy ông bí thư, chủ tịch “ các địa
bàn”? Giả sử kỉ luật được thì nói như chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh
Hùng: “ kỉ luật hết thì lấy ai mà làm việc.”?
Cho nên tư tưởng tốt, biện pháp
hay và những nổ lực tiến công vào tội phạm là rất đáng khen, chỉ sợ
không thắng nổi căn bệnh hòa cả làng đã ủ bệnh nhiều chục năm nay, giờ
phát bệnh không cách gì chữa được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét